Tôi sinh số kiếp đa tình
Hay Trời ban kiếp một mình bơ vơ
Cả đời tôi chẳng biết mơ
Cũng không viết được vần thơ ngọt ngào
Hỏi rằng ai biết đâu nào
Có chăng chỉ mãi cồn cào ruột gan
Ân tình chưa hợp đã tan
Thì còn đâu nữa chứa chan ân tình
Nhận những nhát dao đâm còn ngơ ngác
Máu nhỏ ròng mới chợt thấy mình đau
Dạy bài học – rằng ta luôn cảnh giác
Để lần kề không bị ở phía sau
Đời nhiều mặt – muôn màu trong cuộc sống
Dạy cho ta thêm chai sạn quá nhiều
Được và mất – thấy mất nhiều hơn được
Nên bây giờ không còn lại bao nhiêu
Đời người như ngọn gió thu
Thoảng bay nhè nhẹ vi vu giữa trời
Sớm mai sương đọng hoa cười
Nắng trưa gay gắt vẽ vời đẩy đưa
Chiều tàn xối xả cơn mưa
Đêm buồn rủ bóng lưa thưa giọt sầu
Heo may vội vã canh thâu
Chập chờn thức tỉnh còn đâu giấc nồng
Nếu biết được mỗi sai lầm là bệnh
Thì lòng mình sẽ lượng cả bao dung
Sống cuộc đời tự tại ung dung
Với tiểu nhân hay cùng người quân tử
Cuộc đời này luôn như là phép thử
Với mỗi người tồn tại ở nhân gian
Nếu một mai, đường đời ta vấp ngã
Hãy nhìn lại, những gì chân bước qua
Rồi sẽ thấy, thất bại ở nơi ta
Làm lại nhé, sẽ thành công cuộc sống
Trên thế gian, có mấy ai chịu hiểu
Có cảm thông, rồi mới có yêu thương
Hai suy nghĩ, khi bức tường ngăn cách
Không chan hoà, thì cách trở muôn phương
Mặc giông bão cuộc đời này gào thét
Quật thân ta rách nát đến tả tơi
Ta vẫn đứng sừng sững giữa dòng đời
Dù chỉ còn một chút nhựa sống thôi
Thân vẫn đơm đầy những nụ cười tươi
Để bão giông cuộc đời này khuất phục
Loài hoa dại, với nghị lực phi thường
Cuộc sống không đẹp như mơ
Ta ơi ! Chẳng thể thờ ơ giữa đời
Yêu thương chân quí nụ cười
Quên đi gian khó ngút trời nhân gian
Trải bao sóng gió cơ hàn
Vượt lên tất cả gian nan phận người
Dù tình nhân thế nổi trôi
Ai ơi ! Xin nở nụ cười bao dung
Đời tôi sương gió phong trần
Đi tìm manh áo miếng ăn qua ngày
Xa quê mấy chục năm dài
Nỗi buồn cứ mãi u hoài người ơi
Làm sao viết được thành lời
Thoáng qua mà đã nữa đời gian nan
Nghĩ mà tím ruột héo gan
Tim đau như thể đâm ngàn mũi dao